Đứng trên núi không thấy núi cao, đi giữa rừng không thấy rừng đẹp, xa rừng rồi rừng đẹp lắm rừng ơi...

Thứ Năm, 24 tháng 2, 2011

THẢNH THƠI VÀ NGHỈ NGƠI TOÀN BỘ

Govindo hỏi:
Thưa Thầy kính yêu,
Tôi không thể nào hiểu được thầy; tôi đã thử vất vả lắm nhưng đều thất bại. Tôi phải làm gì bây giờ?
Osho đáp:
Govindo, có cần hiểu tôi không? Việc hiểu là gì? Nó là nỗ lực trí tuệ. Điều tôi đang cố trao đổi với bạn chẳng liên quan gì tới trí tuệ. Bạn có thể cảm nó, nhưng bạn không thể hiểu được nó. Bạn có thể sống nó, và chỉ bằng việc sống nó bạn sẽ có khả năng hiểu nó.
Nhưng mọi người cố gắng chính cái đối lập - trước hết họ muốn hiểu. Ý tưởng là: Chừng nào chúng ta còn chưa hiểu một điều, làm sao chúng ta có thể thử nó được, làm sao chúng ta có thể sống nó và chỉ thế thì người ta mới nên thử sống.
Nhưng cuộc sống không logic; cuộc sống còn sâu sắc hơn logic nhiều, và nhiều lần cuộc sống tuyệt đối phi logic. Nếu bạn cố níu bám vào logic bạn sẽ bỏ lỡ nhiều điều, và nhiều điều đó là quí giá nhất. Bạn sẽ bỏ lỡ tình yêu, bạn sẽ bỏ lỡ thiền, bạn sẽ bỏ lỡ niềm vui, bạn sẽ bỏ lỡ Thượng đế, bạn sẽ bỏ lỡ tự do. Bạn sẽ bỏ lỡ tất cả những điều làm cho cuộc sống có ý nghĩa, điều làm cho cuộc sống đẹp, huy hoàng. Bạn sẽ bỏ lỡ sự hiện diện của tính thượng đế bao quanh bạn. Logic là rào chắn, không là cây cầu.
Và Govindo, bạn nói, "Tôi không thể hiểu được thầy." Bạn phải đang cố gắng từ cái đầu  rồi. Đó là giao cảm tim sang tim đấy. Nếu bạn muốn hiểu lầm tôi thế thì cái đầu là công cụ đúng; thế thì bạn có thể cứ hiểu lầm tôi mãi mãi và mãi mãi. Nhưng nếu bạn muốn hiểu tôi, thế thì bạn phải quên đi tất cả những hình mẫu cũ của bạn về việc hiểu mọi sự. Tôi đang dạy ở đây không phải là toán học, tôi đang dạy ở đây không phải là triết học.
Tôi đang dạy cái gì đó tuyệt đối có tính tồn tại. Bạn phải sống nó, bạn phải lấy bước nhảy lượng tử. Bạn phải đã từng được nghe kể đi kể lại rằng trước khi bạn lấy cú nhảy, nghĩ hai lần đã. Còn điều tôi đang nói với bạn là: Lấy bước nhảy trước và thế rồi nghĩ nhiều bao nhiêu tuỳ ý, bởi vì thế thì suy nghĩ không thể làm gì được, nó không thể làm hại bất kì ai. Nhưng để cú nhảy xảy ra đã.
Thiền phải  được kinh nghiệm. Nếu bạn thử hình dung nó ra, nó là gì, bạn sẽ bỏ lỡ vấn đề bởi vì đó không phải là vấn đề của tâm trí chút nào. Thiền nghĩa là trạng thái của    trí.  Tôi  thường xuyên kéo bạn hướng tới trạng  thái vô trí, theo  mọi  cách có thể.
Điều tôi đang làm ở đây là ngớ ngẩn, nó không logic. Bạn sẽ phải gạt logic sang bên; bằng không tôi sẽ nói điều này và bạn sẽ hiểu cái gì đó khác.

Quan toà hỏi triết gia đang bị xử trong toà án, "Bây giờ thưa ngài, xin ngài nói cho tôi tại sao ngài đậu xe ở chỗ ngài đã đậu?"
Giáo sư nói, "Có biển viết là "fine for parking."
·       (chú thích: "Fine for parking" có nghĩa "Phạt nếu đậu xe" nhưng giáo sư này  hiểu theo nghĩa "Đậu xe cũng được")

Gạt trí năng của bạn sang bên. Và nhớ, tôi không bảo bạn gạt thông minh của bạn sang bên. Ngược lại, nếu bạn có thể gạt trí năng sang bên bạn sẽ thông minh hơn nhiều bởi vì thông minh và trí năng là không đồng nghĩa, chúng là đối kháng. Thông minh là sáng tỏ; trí thức không là gì ngoài trạng thái che mờ. Trí thức nghĩa là bạn quá thông thái; tri thức của bạn cứ xen vào. Tâm trí của bạn liên tục diễn giải, tâm trí của bạn phán xét.
Nghe tôi mà không có phán xét nào. Tôi không nói đồng ý với tôi - không có vấn đề đồng ý hay bất đồng - chỉ lắng nghe.
Khi bạn lên núi và bạn lắng nghe âm thanh của thác nước, bạn đồng ý với nó hay bất đồng với nó? Bạn đơn giản lắng nghe! Khi bạn lắng nghe âm nhạc hay, bạn đồng ý hay bạn bất đồng? Không có vấn đề đồng ý hay bất đồng; lắng nghe là không phán xét.
Do đó các nhà phê bình cứ bỏ lỡ nhiều điều. Nếu nhà phê bình nghe nhạc, việc nghe của ông ấy không toàn bộ; ông ấy thường xuyên so sánh, phán xét, diễn giải. Bạn phải rất không phê phán. Bạn chỉ phải cởi mở, mong manh, cảm nhận, im lặng; để cho bất kì cái gì đang xảy ra cũng có thể thấm vào cốt lõi sâu nhất của bản thể bạn.
Nếu bạn đầy tâm trí riêng của mình, Govindo, bạn sẽ hiểu lầm tôi; điều đó nhất định xảy ra.

Cô Zockwoski, với bộ tóc hoe đỏ hấp dẫn, lên một chiếc xe bus đông đúc và đứng gần  một chàng thanh niên.
Anh chàng này, nghĩ tới việc nhường chỗ mình cho cô ấy, nhìn lên và nói, "Đi xa không?"
"Cậu thần kinh à!" cô gái Ba lan gắt gỏng. "Tôi phải hỏi cậu đi xa không chứ?"

Nếu bạn mang cái gì đó trong tâm trí mình, nếu bạn bận tâm, thế thì bất kì cái gì bạn nghe cũng không phải là điều được nói, nó là cái bạn có khả năng nghe.

Người hỏi: "Thưa quí bà, để được năm mươi đô la, xin bà nói cho tôi ai là người đàn  ông đầu tiên trên trái đất?"
Quí bà: "Adam."
Người hỏi: "Đúng rồi. Bây giờ để được hai trăm đô là xin bà nói cho tôi lời đầu tiên của  Eve khi cô ấy gặp Adam."
Quí bà (bị mắc kẹt vì câu trả lời, quay sang người hỏi và nói): "Nào, đó là lời khó phải không?"
Người hỏi: "Cho quí bà này hai trăm đô la!"

Govindo, đừng vẫn còn bị bận bịu với ý nghĩ riêng của bạn. Bạn phải tới với tri thức lớn lao, bạn phải đã tới với các quan niệm của riêng bạn và bạn nghe qua rừng rậm những ý tưởng riêng của bạn.
Điều tôi đang nói là rất đơn giản, hoàn toàn đơn giản. Phát biểu của tôi là tuyệt đối bình  thường. Tôi không là người linh thiêng, tôi không là thánh nhân. Tôi còn bình thường hơn bạn nhiều! Tôi không có gì đặc biệt về mình cả. Tôi không tồn tại chút nào, làm sao tôi có thể đặc biệt được? Cho nên phát biểu của tôi là rất đơn giản - đứa trẻ cũng có thể hiểu được chúng. Nhưng bạn có thể cứ bỏ lỡ.

Trên xe bus ở Đại lộ Thứ ba trong Manhattan, một bà cô rất đứng đắn bị choáng khi  nghe lỏm Scarpetti, một người di cư, nói với bạn của mình, "Emma hành động-a trước, tôi hành động-a sau, hai đít hành động-a cùng nhau, tôi hàng động-a nữa, hai đít lại hành động-a cùng nhau nữa, tôi hành động-a một lần nữa-a, đái-đái hai lần, thế rồi tôi hành động-a lần cuối-a cùng."
Khi Scarpetti nói xong, bà cô già thẹn đỏ chín mặt quay sang viên cảnh sát ngồi gần đó. "Anh có định bắt lão già khủng khiếp đó không?" bà cô thì thào.
"Tại sao," viên cảnh sát hỏi. "Vì đánh vần
'Mississippi' sao?"

Để tôi lặp lại: "Emma hành động-a trước, tôi hành động-a sau, hai đít hành động-a cùng nhau, tôi hành động-a nữa, hai đít lại hành động-a cùng nhau nữa, tôi hành động-a một  lần nữa-a, đái-đái hai lần, thế rồi tôi hành động-a lần cuối-a cùng."

Bạn hỏi tôi, "Tôi phải làm gì? Tôi đã thử vất vả lắm nhưng đều thất bại." Bây giờ xin đừng thử vất vả làm gì. Thực tế, thôi cố gắng đi, vứt cố gắng đi. Chỉ lắng nghe niềm vui  vô cùng của việc lắng nghe. Gió thổi qua rặng thông... lắng nghe. Âm thanh của nước chảy... lắng nghe. Chim chóc  hót buổi sáng... lắng nghe. Đừng cố hiểu. Và chỉ bằng việc lắng nghe cái gì đó sẽ bắt đầu đạt tới trái tim bạn. Bài ca, điệu vũ sẽ bắt đầu xảy ra.  Trái tim bạn sẽ bắt đầu mở ra như bông hoa và hương thơm lớn lao sẽ được toả ra - và đó sẽ là hiểu biết thực.
Govindo, bạn đã cố gắng vất vả không cần thiết. Thảnh thơi với tôi, đừng cố gắng vất vả. Nếu bạn cố gắng vất vả bạn sẽ căng thẳng - và không có khả năng nào hiểu tôi qua căng thẳng đâu. Thảnh thơi, nghỉ ngơi đi. Tôi ở đây để dạy bạn thảnh thơi và nghỉ ngơi toàn bộ.
Hiểu biết sẽ xảy ra nhưng không qua cái đầu, nó sẽ xảy ra qua trái tim - không qua logic mà qua tình yêu.
 (Trích từ quyển: Con đường của Phật - Ngô Trung Viêt dịch)


Hoa hồng của tình yêu